Không dám bước chân đến Spa

25/09/2019 07:10

Trưa nay, ngồi ngay tại trung tâm Sài Gòn, trời mưa tầm tã, có lẽ vì vậy mà tâm trạng của người ta cũng trống rỗng như những giọi mua trắng xóa, đang sủi bọt và dần dần trôi vào lỗ cống.

Bất chợt, cô bé mở điện thoại ra, bật camera lên và nói, anh nhìn này, e chán kinh khủng.

Công nhận, nhìn cái cảnh đó tôi cũng thấy ngán

3 nhân viên ngồi 3 ghế, mỗi cô ngồi 1 "dáng", cô thì nằm ườn ra, lướt điện thoại.

Khăn trải giường phòng dịch vụ thì nhăn nheo, trông rõ là luộm thuộm.

Cô nói tiếp, "nhiều khi e không dám về Spa a ạ", em chỉ ngồi ở gần đó

Tại sao vậy, tôi vẫn hỏi cô cho dù tôi biết rõ lý do

Em thấy có lỗi, em không mang khách được về cho nhân viên làm, các bạn ấy cũng buồn lắm.

Vâng, sợ chính cái nơi mà người ta gọi là Spa của mình, ước mơ của mình.

Nỗi lòng này nhân viên đâu có thấu, cô cũng đâu thể tâm sự cùng nhân viên vì cô sợ, nếu nhân viên biết được nhiều điều thì họ sẽ rời bỏ cô mà đi...

Mưa vẫn rơi, nhưng hình như nặng hạt hơn, hay là bởi vì tôi đang nhìn thấy hình ảnh của mình 6 năm về trước....